Sa ngã giữa tuổi trăng tròn

Trạng thái tin:
Đã KHÓA
Mã tin: 29020 - Lượt xem: 412 - Trả lời: 0
Đặt tin VIP ngày: Soạn CV3 29020 gửi 8777 (15k/sms. Mỗi tin + 24 giờ)
Đặt tin VIP tháng? Bấm vào đây
  1. anhhungvl3
    Tài khoản vi phạm Tham gia: 16/11/2009 Bài viết: 36 Điện thoại: 091542348
    Ngoài 20 tuổi, ước mơ lớn nhất của em là được một lần ngồi ăn chung bữa cơm với bố mẹ đẻ. Cuộc sống thiếu thốn tình thương đã khiến em sa ngã. Phiêu dạt từ năm 16 tuổi, em đã được gia đình lập bát hương ngay khi còn sống.

    Ở trung tâm, em cũng được đọc sách và một vài tờ báo có nhiều bài nói về những thân phận gái quê lận đận chuyện đời, chuyện tình như em đã từng trải. Em là Trịnh Thanh Thu, một trong số ít những cô gái ở Trung tâm giáo dục lao động số II Hà Nội đọc vanh vách tiếng Việt và biết một ít “ngoại ngữ” tiếng Trung. Em thường làm “phát thanh viên” trong phòng đọc báo cho các bạn. Nhiều lần đang đọc, cô gục đầu xuống bàn và khóc. Các chị thấy lạ liền hỏi, Thu đáp: “Sao số phận cô gái này giống em quá” - cũng không có cha mẹ, cũng bị coi là mặt hàng bán ra nước ngoài.
    2 năm làm con ấm cả cuộc đời
    Người dân vùng biển Hậu Lộc, Thanh Hóa nắng gió quanh năm đã quen với cái nghèo rồi, nên có nghèo đến “hạt gạo bẻ đôi” thì người ta vẫn chân chất một tấm lòng hướng về con cái. Thế nhưng từ 7 tháng tuổi, Thu đã phải sống nhờ bầu vú của những bà mẹ hàng xóm, ăn những bát cháo loãng khi răng còn chưa mọc.
    Lương nghề giáo làng của ông nội cũng chỉ đủ để “liệu cơm gắp mắm” qua ngày đặng tháng. Nhiều lần chưa đến kỳ lương, ông nội phải bán sách đi để mua sữa cho em uống. Em lớn lên trong tiếng dỗ dành ăn cháo của ông, ngủ lịm trong tiếng hát ru à ơi của bà. Đau thắt lòng thay, cả cha và mẹ em đều rời bỏ quê hương đi tìm chốn sinh nhai với lời dặn dò: “Ông bà cố nuôi cháu giùm chúng con. Khi nào cháu lớn, chúng con sẽ về dự đám cưới của cháu”.
    Tiếng là cháu ông giáo nhưng Thu không được một ngày cắp sách đến trường. Lương của ông nội lĩnh ngày hôm trước, hôm sau, các con đã đến dằn mặt “đòi nợ”. Ngôi nhà ông bà Thu đang sống là xây trên mảnh đất của con cái cho. Kinh tế éo le, con cái bất hiếu, mỗi tháng ông phải đưa cho các con nửa số lương “tiền thuê nhà”. Bởi thế, những chữ em học được là do ông dạy và thỉnh thoảng đọc sách của ông mà biết.
    Cứ mỗi sáng, khi ánh mặt trời rọi thẳng vào mặt em, em lại hỏi ông nội rằng bố mẹ cháu đâu mà chưa thấy về. Ông bà nội chỉ thẳng ra biển mà rằng: “Mày ở với ông bà nội chỉ biết ông bà nội thôi, kiếp nào biết kiếp ấy, mày đừng hỏi nhiều mà ông bà buồn”. Trong con mắt ngây thơ của đứa trẻ lên 7, em cũng biết bố mẹ đi làm ăn xa, rồi mai mốt lại về với em thôi. Khi nghe hàng xóm nói phong thanh về việc bố mẹ ở trong Lâm Đồng, Thu đã lẻn vào buồng lấy đi 50 ngàn rồi vơ một nhúm quần áo vào túi nilon chạy ra đường cái lớn bắt xe vào Lâm Đồng.
    2 ngày tầm tã ngủ lề đường, ăn cơm quán đã khiến đứa bé 8 tuổi sợ hãi. Thu sợ sẽ không có tiền để tiếp tục cuộc hành trình tìm bố mẹ, và em sợ cả bóng tối nữa. Em khóc, em ngồi sát vách một ngôi nhà và khóc. Em đang thiếp đi vì đói và mệt thì có một bàn tay nhấc bổng em dậy. Quá mệt và cũng quá thơ dại để biết hai người kia cho em ăn những gì. Chỉ biết sau một cơn ngủ dài, em tỉnh dậy và thấy mình nằm trong một căn phòng đẹp, có chăn đệm ấm. Thu toan vùng dậy chạy xuống nhà thì gặp một người đàn bà đôn hậu cất tiếng dịu dàng: “Con dậy rồi đó hả, đi rửa mặt rồi ăn cơm đi con”.
    Thu như chết lặng trước câu hỏi âu yếm đó, em tiến lại gần hỏi: “Cô là mẹ cháu ạ?”. “Không, cô thấy cháu nằm thiếp ở ngoài hiên nhà, thế nhà cháu ở đâu?”. Nhớ lại những phút giây đó, Thu như được lạc vào một thế giới thần tiên, ở đó có bố, có mẹ, có cả anh chị nữa, vui lắm. Vợ chồng Nguyễn Hồng Lĩnh - Hoàng Quế Oanh đã cưu mang Thu 2 năm trời, coi Thu như con gái trong nhà. Nghe đứa trẻ lên 8 kể về cuộc hành trình tìm bố mẹ mà hai người dưng động lòng quá, không nỡ mang Thu ra bến xe gửi về Thanh Hóa.
    Hàng ngày, Thu theo chân “bố mẹ” lên đồi hái chè. Tối tối, Thu đươc “bố mẹ” sắp cho một chỗ ngồi tập viết chữ. Năm 1997, Thu lên 8 tuổi nhưng người loắt choắt như đứa trẻ lên 5 nên bố mẹ nuôi chưa cho đi học. Dù được chăm nuôi chu đáo nhưng Thu vẫn thường co mình trong phòng riêng, nhớ về ông bà nội ở quê. Em sực nhớ ra: “Nhỡ đâu bố mẹ mình đã về rồi thì lại không thấy Thu”. Em nằng nặc đòi bố mẹ nuôi dẫn ra bến xe đề về Thanh Hóa.
    Nhớ ngày nó đi mà lập bát hương cho nó
    Sau khi về quê, Thu đi theo một đoàn ca nhạc – xiếc. Em hát nhạc vàng và cải lương và đóng cả kịch nữa. Em hóa thân vào những số phận trong vở kịch, cũng có nước mắt, có đắm đuối pha chút ngẩn ngơ của một cô bé mới 12 tuổi. Thu bươn chải từng ngày, vuốt ve nắn nót từng đồng thù lao của chủ đoàn xiếc phát cho em. Em bảo, nếu cứ mãi đi diễn thế này thì sau 10 năm em cũng có một số tiền để sửa lại căn nhà cho ông bà nội và đi lấy chồng.
    Viễn cảnh tưới sáng ấy ngay lập tức vụt tắt khi có nhiều ánh mắt thèm muốn thân thể của Thu rực sáng trong đêm tối. Em không thể nào ngủ được và luôn nơm nớp lo lắng có nên đi theo đoàn xiếc nữa không? Sau nhiều đêm bị nhiều ánh mắt rình rập thân thể cô gái 15 tuổi, Thu quyết định ra đi vào một buổi chiều giá rét. Nơi em nghĩ đến đầu tiên là quê nhà, nơi có bàn tay của bà ngày ngày vẫn mở tấm phên cổng rộng hơn một chút để nhỡ cháu về thì chạy vào nhà ngay không phải dỡ phên ra nữa. Còn người ông, lúc nào cũng hướng ánh mắt ra biển, sáng nào ông cũng dậy sớm đun một nồi nước sôi thật to. Một phần để vào phích, phần còn lại ủ dưới bếp than hồng để khi cháu về, sẽ mời hàng xóm đến uống nước, ăn cơi trầu mừng cho cháu. Hai ánh mắt già nhìn nhau, nhẩm tính từng ngày ngóng đứa cháu tội nghiệp trở về.
    Nhưng Thu lại không về. Bỏ đoàn xiếc theo bạn ra làm phụ cho một quán lẩu ở phố Nối – Hưng Yên. Ở đây, em được ăn, được nhà chủ lo chỗ ở, lại thường xuyên tiếp xúc với những người “hiện đại” ăn mặc bảnh bao, mồm lúc nào cũng phì phèo điếu thuốc lá thơm lừng và không quên phun ra những lời nói tục tĩu có nghề. Cô bé 16 trăng tròn, đầy đặn tấm thân bưng bê thức ăn mà nhiều khách lầm tưởng là con gái chủ quán. Nhiều ánh mắt cứ rọi thẳng vào ngấn cổ Thu, rồi luồn xuống tà áo và dừng lại ở đâu đó trên tòa thiên nhiên đẹp đẽ ấy. Ông khách nào cũng muốn mời Thu chén rượu nồng để tỏ lòng mến mộ em vì em xinh. Nhiều lần Thu phải gồng mình nắm chặt cánh tay của một vị khách đang cố tình đưa tay vào khuôn ngực em. Em uống ừng ực hớp rượu cho vừa lòng khách rồi chạy thật nhanh vào bếp.

    1 năm phụ bếp ở quán lẩu, Thu khăn gói về thăm ông bà. Hôm ấy là ngày đầu tháng (tính theo lịch âm). Ngay từ ngoài cổng, Thu đã ngửi thấy mùi nhang thơm, Thu thấy bóng bà lùi lũi trong bếp đi ra. Bà chỉ ớ lên một tiếng rồi ngồi xuống khóc tu tu. Thu dìu bà vòa trong nhà. Ôi! Trời đất ơi. Hình ai trên bức ảnh thờ mà giống Thu thế. Em kêu lên hoảng loạn, em chạy quanh nhà tìm ghế để bắc lên dỡ tấm ảnh thờ, một giọng nói từ phía sau giật lại: “Thu! Cháu không được hỗn”!. Người ông từ sân đi vào, rồi từ từ ông dỡ tấm ảnh xuống cất ngay vào trong hòm. Thì ra, sau cái ngày Thu đi biền biệt với đoàn xiếc ấy, mọi thông tin về Thu đều kín bưng. Dưới sức ép của họ hàng đôi bên, ông bà phải ngậm ngùi treo ảnh của Thu lên thờ, mặc dù trong thâm tâm ông bà vẫn tin đứa cháu gái ấy vẫn chưa chết.
    Vuốt vội hàng nước mắt lăn trên má, Thu dúi vào tay bà nội ít tiền xanh đỏ, em toan bước đi, nhịp chân nặng nề trên con đường đất đỏ của làng. Có lẽ chốn thị thành mới là nơi Thu tìm được thú vui cho cuộc đời lạnh buốt này. Thu thả mình trong những “show” đua xe cảm giác mạnh trên phố. Rồi bar, karaoke, vũ trường… vẫn chưa khỏa lấp nỗi trống vắng ngày càng đào sâu.
    Thu nhanh chóng được thu nạp vào một đường dây vận chuyển ma túy. Một anh trong nhóm chơi bời ở phố Nối đã dắt mối cho Thu đưa trót lọt 2 chuyến hàng trắng từ các bến xe tới các điểm “hót hàng”. Lần đầu tiên em được nhận 4 triệu tiền công. Thu sung sướng: vất vả có tí mà có tiền tiêu cả tháng.
    Dù Thu có lõi đời đến đâu thì sự tinh khôn của em không thể qua mắt các “anh cả”. Các anh tổ chức sinh nhật choThu ở Hưng Yên, nồng nặc rượu, hoa, nến và bánh gatô. Hôm sinh nhật lần thứ 16, em say và lao vào vòng tay của những người đàn ông lạ. Sau đó, em bị một nhóm người đánh ngã quỵ khi đi về qua một bãi tha ma. Sau cơn tỉnh, Thu mới biết mình bị nhốt trong phòng kín, lạnh tê tái. Nhìn ra khe cửa sổ nhỏ xíu trên bức tường, Thu chỉ nhìn thấy xung quanh toàn đá tảng xếp thành những bức tường dày. Tay có hai vết chích, quần áo trên người vẫn còn nguyên, Thu biết mình chưa bị xâm phạm cơ thể. Chứng kiến cảnh ngã giá thân xác, Thu biết mình đã bị rơi vào tay bọn buôn người ở bên kia biên giới. Ngày đầu, chúng thuyết phục Thu đi lên phòng với khách, em cãi lại liền “ăn” cán chổi và gót giày đau điếng người. Mấy ngày sau, chúng trộn vào đĩa cơm một thứ chất lạ, làm em ảo giác. Sau đó đưa lên phòng phục vụ người khách đầu tiên.
    Trong số những vị khách Thu hay tiếp có một nhà buôn biết được hoàn cảnh của Thu và muốn tìm đường cho em trốn. Một buổi trưa, khi bảo kê đang bận ăn cơm, em lừa người bảo vệ ra cửa hàng để mua sổ nhật ký. Vị khách buôn kia đã trực ở bên ngoài và phóng xe đưa em tới thành phố Quảng Châu. Ở đây, Thu leo lên một chuyến hàng buôn về Việt Nam.

    Cầm số tiền ít ỏi của ân nhân người Trung Quốc, Thu đi tìm lại những người bạn từng làm ở quán lẩu. Trong cái nhục của một thân gái tàn tạ vì bị bán, nỗi ức chế của một tâm hồn đa cảm, Thu đã vờn theo nàng tiên nâu lúc nào không hay. Tháng 10-2007, em vào trung tâm khi đang hút vạ vật bên một ngõ nhỏ ở đường Lương Thế Vinh (Hà Nội).
    “Nhiều khi em chỉ muốn quay lại những ngày được làm con ở Lâm Đồng để sáng em đi hái chè, chiều ở nhà nấu cơm cho bố mẹ nuôi, tối tối lại học cùng anh chị!” – Thu nghẹn ngào tâm sự.
    Và em chỉ ước được một lần ngồi ăn bữa cơm với bố mẹ đẻ.

    24H.COM.VN (Tho Cảnh sát toàn cầu)
    Thoi Trang Cong So | Plaza, Tran Anh, Vi Mua | Camera Quan Sat | May Phat Dien
    #1
Trạng thái tin:
Đã KHÓA
backtop