Món nợ xương máu

Mã tin: 1674331 - Lượt xem: 168 - Trả lời: 0
Đặt tin VIP ngày: Soạn CV3 1674331 gửi 8777 (15k/sms. Mỗi tin + 24 giờ)
Đặt tin VIP tháng? Bấm vào đây
  1. phukiennhat
    Thành viên mới Tham gia: 03/02/2016 Bài viết: 557 Điện thoại: 0908359488
    Dưới thôn xa, gà đang rộ tan canh...

    Tiếng Khổ Hạnh Hòa Thượng vẫn đều đều, trầm trầm thanh thản như những khi người thuyết pháp...nhưng lại không giống như người thuyết pháp...

    Hòa Thượng đã kể rằng:

    “Vào một sớm cách đây bảy năm, cùng cái tin Đức Vua Duy Tân rời Hoàng Thành đi biệt tích, là tin lãnh binh Đào Kim Văn bị giết ngay cửa thành nội...

    Cái tin kia đã làm xúc động toàn cả Huế Đô bao nhiêu thì cái tin này, đã khiến phần đông người kể cả dân chúng lẫn quân binh hài lòng bấy nhiêu.

    Bởi vì người ta biết mục đích sự ra đi của Đức Vua Duy Tân! Và bởi vì, Văn không được lòng dân lúc sống. Tuy nhiên, người ta đã phân vân không rõ vì sao Văn bị giết? Và ai là người giết Văn?

    Nhưng rồi sau đó người ta biết: Kẻ giết Văn chính là Nguyễn Quốc, một bằng hữu thân thiết đồng cấp với Văn trong một đạo quân phòng thành! Biết chính là Quốc, bởi vì gần nơi Văn chết không xa, người ta tìm thấy thanh gươm Ngân Tuyền của Quốc rơi lại. Người ta chỉ biết có thế, chứ cái lẽ vì sao Quốc giết bạn, thì chưa mấy ai được rõ...

    Cái lẽ đó như thế này...

    Bình sinh chí hướng của đôi bạn một người một khác, Văn thân Pháp, Quốc chống Pháp. Nhập vào đội quân thành Quốc chỉ vì đại cuộc. Đêm đó vâng mật lệnh của chí sĩ họ Trần, Quốc sẵn sàng trông giữ cửa thành để hộ giá Đức Vua Duy Tân lìa Hoàng cung...

    Đó là giờ phút quan trọng của lịch sử...

    Cả một khối dân tộc đang chờ giờ phút ấy... Thế mà buồn biết chừng nào! Văn đã không muốn biết đến, mà còn dụng tâm phá hoại.

    Quốc gặp người nghinh giá bên cửa thành ngay lúc vô tình hay cố ý, Văn bỗng đột ngột đến, để rồi chỉ một thoáng nhìn, Văn hiểu ngay được âm mưu của Vua tôi - Quốc.

    Và tất nhiên, Quốc được lệnh phải bảo vệ cho kỳ được cái kín nhẹm của mưu đồ.

    Linh hồn của một phong trào chống Pháp, nhất định phải được an toàn, và nếu cần, Quốc không ngại chịu xương rơi thịt nát.

    Cuối cùng, chỉ còn Quốc, một người một gươm đối diện với Văn... Hai người như một nhưng chí hướng khác nhau.

    Quốc biết việc làm của mình rất khó:

    “Nhiệm vụ và nghĩa tình”

    Cho nên Quốc đã rơi nước mắt mà khuyên Văn theo mình nghe theo lời phủ dụ của Đức Vua Duy Tân.

    Văn không thuận nghe cũng không tỏ ra phản nghịch.

    Nhưng cuối cùng, Văn chạy vụt đi ... Và rồi điều đau lòng đã phải xảy ra, Quốc phải rút gươm và gươm Quốc phải nhúng vào máu Văn... Cũng chỉ vì đại cuộc của dân tộc!

    Khổ Hạnh Hòa Thượng ngưng nói, nhìn bao quát tất cả. Người cảm biết những nét mặt lo âu kia, đã hiểu được phần cuối cùng của sự việc. Và có lẽ họ cũng đã hiểu được điều gì xảy ra trong sớm nay, trước khi mặt trời lóe mọc.

    Tuy vậy người cũng nói, sau một cái hướng mắt về phía Đào:

    Đề Đốc Đào Kim Vũ chính là công tử đây! Và Nguyễn Quốc chính là bần đạo, cho nên bên cạnh cái đau lòng vì phải tan vỡ cái nghĩa tình trong suốt bảy năm nay, lương tâm của bần đạo đã không có cái ân hận nhục nhã đối với dân, đối với nước, bần đạo cũng không thẹn, không hổ khi khoác chiếc áo cà sa, khi niệm lên lời kinh Đại Từ Đại Bi trước Phật Đài, thẹn chăng, hổ chăng là bần đạo đã đi liệm phần cuối cùng cuộc đời mình trong an nhàn, cạnh một mối sầu vong quốc không tan!...

    Cho nên trước khi đem cái chết để giải một oan cừu, bần đạo xin mượn lời người xưa để gởi lại đời những nỗi niềm không bao giờ nói...

    Rồi lại quay về Diệu Liên, người nhẹ bảo:

    Nghiên bút cho thầy!...

    Trong khoảnh khắc, vách chùa hồng lên những giòng thơ sắc nét ngang tàng.

    Nguồn: Món nợ xương máu

    Xem thêm:

    Sự tích Cái mõ

    Sự tích về cây nêu ngày tết

    Tấm gương đạo hạnh muôn đời còn ghi

    Thế nào là Thượng Tọa ?

    Thiếp nguyện hai điều

    Mở mắt chiêm bao

    Một cách cho

    Mượn cớ xin sữa hàng phục ngoại đạo

    Nan sư Nan đệ

    Nghệ thuật tuyệt vời
    #1
backtop